Chia Sẻ Anh rể - nỗi sợ nhục nhã !

Thảo luận trong 'Chút Tình Gửi Gió' bắt đầu bởi Tuy Hòa Heart, 20/4/16.

  1. Tuy Hòa Heart

    Tuy Hòa Heart Biên Tập Viên

    Tham gia ngày:
    12/3/15
    Bài viết:
    151
    Đã được thích:
    6
    Điểm thành tích:
    18
    Tuy Hòa Plus - Anh rể - nỗi sợ nhục nhã !
    Tớ là K55 trường mình. Đã rất nhiều lần, rất muốn nói ra bí mật này với ai đó, nhưng nỗi sợ hãi, tủi thân và cả nhục nhã cứ vây lấy tớ.
    Tớ là sản phẩm lỡ kế hoạch của ba mẹ tớ. Nên khi sinh tớ ra chị gái tớ đã 16, anh trai tớ thì đã 13. Vì là con út, anh chị lại đã lớn nên tớ được tất cả mọi người yêu chiều, cưng nựng. Vào đại học chị tớ có người yêu, anh ta ở gần nên mỗi lần lễ tết, hè là anh lại lên nhà tớ chơi. Chắc các cậu cũng hiểu, các anh thường rất chiều em út của người yêu mình. Anh ta cũng không ngoại lệ, anh ta chiều tớ còn hơn cả ông anh trai luôn xem tớ như báu vật. Nên con bé mới 4,5 tuổi như tớ càng quấn anh ta. Phải nói thật rằng anh ta rất đẹp trai, dịu dàng và giỏi giang. Năm tớ học lớp 3 thì anh chị cưới và quyết định về quê kinh doanh.Vì tớ hay sang nhà anh chị để anh chị kèm bài vở (anh trai khi ấy đã ra HN học ĐH) nên tớ biết anh chiều và yêu chị như thế nào. Tớ và anh ta vẫn như ngày còn nhỏ, vẫn quý nhau như anh em ruột vậy. So với tớ, anh trai tớ còn quý và kính trọng anh ta hơn. Vì bố mẹ và anh tớ hay nói rằng chúng ta đối xử tốt với anh ta, anh ta sẽ đối tối với chị. Tớ luôn tin là thế và càng ngày càng quý anh ta hơn, Bố mẹ tớ thì khỏi phải nói, xem anh ta như con trai cả trong nhà. Còn sẵn sàng lấy tiết kiệm, bán mảnh đất để dành cho anh trai, cắm trích lục nhà cho anh ta mở rộng kinh doanh.
    Tớ vẫn cứ thế chăm chỉ học tập và lớn lên. Lên cấp 3 tớ lớn nhanh hơn tuổi nên càng ngày tớ càng trổ mã hiện rõ. Ai cũng nói tớ xinh hơn chị và đoán tớ có nhiều bạn nam thích. Tớ chẳng để ý mấy vì khi ấy chỉ thích đạt thành thích học tập. Tớ là một đứa thích đứng đầu, thích khen ngợi, thích hư danh và càng vui, càng hạnh phúc khi được anh trai tớ- người mà tớ thần tượng công nhận những cố gắng ấy. Vì thế cấp 3, tớ chả để ý đến việc xinh hay xấu, yêu hay thích mà cả ngày chỉ cố gắng đứng đầu, cố gắng học giỏi.Và vì thế, tớ càng ngu ngơ với các vẫn đề yêu đương và các ánh mắt và cử chỉ có ý nghĩa khác của anh ta. Anh ta với chị mở công ty và ngày càng phát đạt, trong khi chị ngày càng có tuổi thì anh ta càng phong độ đẹp trai. Đương nhiên tớ và anh ta vẫn quý nhau như ngày tớ nhỏ. Anh ta hay dùng hai tay nâng tớ lên từ nách, và vô tư cười đoán cân nặng tớ. Tớ thức khuya, hay lên mụn sau lưng và ở nhà thường mặc áo hai dây cho mát, tớ cũng cứ vô tư để anh ta chạm vào lưng trần xem có nhiều mụn không? Rồi anh ta cược với tớ xem là đùi anh ta và đùi tớ có to hơn nhau k? rồi dùng tay đo đùi tớ. Có một lần tớ học lớp 12 anh ta còn dùng tay ước chừng ngực tớ dù chỉ chạm áo nhưng tớ đã lờ mờ thấy không đúng gì đó và bắt đầu có ý chống đối. Nhưng rồi một đứa ngù ngờ cộng thêm tâm lý lo lắng sắp thi ĐH mà tớ đã quên khuấy cái cảm giác nghi ngờ ấy. Và quên cả phát hiện ra rằng những hành động ấy, anh ta chỉ làm khi trong nhà không có ai, hoặc có một đứa cháu lên 7 của tớ. Bây giờ nghĩ lại, tớ càng thấy khi ấy mình ngờ nghệch, ngay cả anh trai cũng chưa bh làm thế, vậy mà tớ lại cứ cho rằng đấy là những hành động đấy rất bình thường , thói quen từ xưa vì ngày nhỏ tí tuôỉ anh ta cũng toàn làm như thế với tớ.
    Rồi khi tớ lên đại học, biết nhiều hơn tớ mới thấy cái hành động của anh ta với tớ có gì đó rất sai. Nên mỗi lần về quê, tớ hạn chế ăn mặc mát mẻ và có ý cự tuyệt những hành động quá đỗi thân thiết ấy. Nhưng dường như anh ta vẫn cố ý không hiểu ý tứ rõ ràng của tớ, và cứ thân thiết với tớ. Hè năm thứ nhất, chị tớ gửi đứa thứ 2- con gái 1 tuổi cho tớ trông hộ và dặn chiều đón cháu. Vì có mình dì cháu ở nhà nên tớ mặc chiếc váy mát mẻ cho thoải mái. Nhưng không ngờ anh ta đến đón và chạy xộc vào, khi đó có mình tớ ở nhà với cháu, Tớ ôm cháu định đưa anh ta thì đứa bé nhào vào hôn anh. Rồi anh ta hôn lại con, hôn mấy cái khi tớ vẫn đang bế cháu. Và bất ngờ, tớ thấy có gì đó ấm nóng rơi vào má tớ, anh ta thơm má tớ, tớ mở to mắt nhìn anh ta thì anh ta nói: “ơ, anh xin lỗi Q, cháu né nên anh nhầm” Nhưng tớ biết, lúc ấy cháu tớ không hề tránh. Rồi tớ thấy ánh mắt anh ta khang khác nhìn vào rãnh ngực mình. Vội vàng đưa cháu cho anh ta, chạy vào nhà vệ sinh giả đau bụng. Từ hôm đó, tớ đề phòng anh ta hết mức. Tớ tránh né hết, nhưng trước mặt người nhà thì vẫn vậy. Ngày 2/9 năm thứ hai tớ và anh trai về quê nghỉ lễ, anh ta, chị, mẹ vào bếp chuẩn bị, anh ta đang xào đồ ăn dầu bắn linh tinh nhưng không đeo tạp dề, thế là chị gái bảo tớ xắn tay áo và mặc tạp dề hộ anh ta, tớ bảo cái này chị phải làm chứ ai lại để em. Chị và mẹ tớ còn cười nói ngày xưa anh H nó còn tắm rửa cho tớ nữa là, còn ngại gì. Thế là anh ta nháy mắt và cười rất đượm với tớ. Và ngày càng ngày tớ biết ánh mắt anh ta không phải là ánh mắt của anh rể nên làm. Có lần có mặt chị, anh ta giả xách nách chị, rồi chị bắt xách nách cả tớ để đo cân nặng, tớ chối định chạy đi nhưng anh ta nhanh tay bắt lại và trước ánh mắt khó hiểu của chị về hành động chạy trốn của tớ, tớ đành miễn cưỡng. Nhưng tớ biết rõ ràng anh ta k đặt ở nách và nó đang đặt ở đâu… Cứ như thế, chị cứ vô tư cho rằng anh ta xem tớ như em gái và cứ nghĩ những hành động như vậy là bình thường. Anh ta càng được đà, thường xuyên giả vờ vô tình đụng chạm tớ và trước mặt mọi người và còn càng ngày càng chiều tớ. Anh ta đi công tác luôn mua quà cho tớ, luôn là những mẫu váy, đôi giày xinh đẹp, thường xuyên cho tớ tiền trước mặt bố mẹ để không thể từ chối. Nghe mẹ nói anh ta luôn hỏi dò chị và mẹ về việc tớ có người yêu hay không?. Khi biết tớ chưa có, anh ta cười nói là em ấy còn bé lắm, bố mẹ đừng cho yêu. Tớ đã từng nói ý với mẹ với chị, nhưng họ dường như cứ cố tình k chịu hiểu. Tớ sợ và dần ít về quên hơn, đầu năm 3, tớ có người yêu là một anh K51 trường mình và tớ thì dường như quên đi trên thế giới này có một người gọi là anh ta. Cả nhà biết tớ có người yêu, nghe tớ kể về anh ny và khoe những điểm tốt của anh, bố mẹ và anh chị cũng không nói gì, chỉ dặn dò tất cả phải chừng mực. Nhưng rồi mọi thứ lại bùng nổ. Đó là kì nghỉ 2/9 năm ngoái, khi tớ và anh trai đi chơi thì anh trai có việc phải đi mà lại gặp anh rể ngay ở đó nên nhờ anh rể đưa tớ về. Tớ rất sợ, nên nói sẽ bắt taxi nhưng anh trai kiên quyết nên tớ đành chịu. Tớ run rẩy lo sợ nhưng cố trấn tĩnh. Ngay khi lên xe tớ đã rất hối hận phát hiện tớ đã vừa ngồi vào ghế phụ và hôm nay đi chơi nên tớ mặc váy ngắn. Anh ta vừa lái xe vừa hỏi chuyện học, tớ đáp cho qua. Rồi khi hỏi về chuyện ny thì anh ta đã dừng xe ngay ở khu vắng ngắt và bắt đầu nhoài người vào tớ. Anh ta ôm chặt tớ tớ cố giãy nhưng không được, anh ta bắt đầu hôn và sờ soạng khắp nơi… Tớ chỉ biết giãy dụa và cố gắng hét nhưng có được gì chứ, sức lực của một đứa con gái không là gì với đàn ông. Rồi khi tớ nghĩ cuộc đời tớ sẽ hết thì khi giãy dụa tớ đã đá vào háng anh ta. May mà anh ta không khóa cửa xe, Tớ chạy trong bộ dạng của người sắp chết ấy. Đến giờ tớ không nhớ rõ mình đã về nhà và nói dối bố mẹ như thế nào. Tớ nhanh chóng ra Hà Nội để ổn định cảm xúc và cố gắng an ủi bản thân rằng còn may mắn khi chưa mất thứ quý giá nhất, nhưng địa ngục chỉ mới bắt đầu. Tớ không thể quên đi những hành động nhơ nhớp và ánh nhìn thèm khát đó, tớ như người mất hồn, tớ mất ngủ nghiêm trọng, 1 ngày chỉ ngủ 2-3 giờ nhưng cứ ngủ là tớ lại mơ thấy anh ta mơ thấy những hành động nhục nhã đó. Tớ bắt đầu trốn tránh tất cả, bố mẹ, anh trai, chị gái. Viện lí do học tiếng anh, năm 3 bận rộn, tớ không về nhà từ 2/9 đến tết. Còn có một việc đáng sợ hơn là tớ bắt đầu phản kháng vô thức sự thân mật với người yêu,mỗi lần anh nắm tay, anh hôn má, anh ôm là tớ lại nhớ đến anh ta, tớ lại nhớ đến hình ảnh rung rợn đêm đó. Tợ rùng mình và bỏ chạy. Anh hỏi vì sao, tớ chỉ biết tránh né và rơi nước mắt, tớ không dám nói, tớ sợ, sợ ny tớ biết, sợ vỡ lẽ, sợ anh sẽ chê tớ bẩn. Rồi tớ dần lảng tránh anh ny, anh ấy có tức giận, khó hiểu, đau lòng và cuối cùng là xa dần. Tớ thấy rất có lỗi với anh ấy, nhưng không biết phải làm thế nào, không biết nói như nào… Tớ yêu anh ấy, nhưng tớ lại không thể làm gì, không thể nói gì…
    Nhưng tớ càng không ngờ đến việc anh ta lại có thể mặt dày như thế. Anh ta Hà Nội và chờ ở trước nhà trọ của tớ và với cớ là bố mẹ lo lắng cho em nên anh nhân tiên đi công tác ra đây thăm em. Anh ta thường gửi tiền vào TK cho tớ và gửi váy áo cho tớ. Anh ta nói nhớ tớ. Tớ cảnh cáo anh ta và nói rằng nếu không chấp dứt tớ sẽ mách bố mẹ. Anh ta chỉ cười và nói rằng tớ sẽ không làm vì tớ không nỡ, vì tớ rất yêu chị, rất yêu gia đình. Tớ hèn nhát đến độ không thể nói gì.
    Trước mặt bố mẹ tớ anh ta vẫn là chàng rể tốt, người chồng tuyệt vời của chị và là người bố hoàn hảo của hai cháu. Bố mẹ khen anh ta, bảo là dù giàu có và thành công nhưng anh ta không tòm tem bên ngoài mà là người chồng và bố trách nhiệm. Chị bảo anh ta cầu tiến, thương chị, thương con và luôn đúng mực của người chồng. Anh trai tớ thì càng thêm kính trọng anh ta. Các cháu yêu anh ta như tớ yêu bố vậy. Tớ làm sao nói ra, làm sao phá nát cái gia đình này. Tết về quê, tớ không thể diễn kịch nữa nên theo như bố mẹ nói thì tớ xa lạ và có phần hỗn láo với anh ta. Và tớ bị mẹ và anh trai trách mắng. Nhưng anh ta không một câu trách, vẫn dịu dành bênh vực tớ, còn mua cho tớ điện thoại xịn, xe máy xịn nói là tặng tớ vì tớ ngoan, có kết quả học tập tốt. Tớ k nhận và làm bố mẹ ngày càng nghĩ tớ rất không biết điều. Tớ càng ngày càng co người lại, người gầy rộc, vẫn bị ám ảnh và không ngủ được. Tớ đi khám bác sĩ tâm lý nhưng vẫn không được gì. Biết rằng ngoài anh ta ra không ai có lỗi, nhưng tớ ghét chị, bắt đầu xa lánh bố mẹ, anh trai. Tớ dần k nhận điện thoại của chị, của đứa cháu trai thường xem dì là nhất. Tớ phải làm sao, tớ phải làm sao. Tớ sợ cứ như thế này mãi, nhưng nếu nói ra thì gia đình của tớ sẽ vỡ tan mất, tớ sợ chị sẽ khổ, sợ cháu tớ bất hạnh. Tớ phải làm gì bây giờ? Tớ rất muốn có thể ngủ một giấc yên tĩnh, tớ rất muốn ôm bố mẹ khóc cho thỏa thích, tớ muốn trở về bên ny của tớ nhưng làm sao có thể ích kỉ thế. Tớ phải làm sao bây giờ?
     

CLICK ỦNG HỘ PHÚ YÊN